dạo nj H bùn chán dữ dội lắm.
một nỗi buồn man mác,vô định( trích "tràng giang"). từ học ki` 2 cứ y như là " ám khí" vây quanh con người H, làm cho H thấy chán gét tất cả,chán gét cuộc sống. nhjều khj H tự hỏi tại sao mình ko ở nhà lấy chồng đi, hay mình ko chết đi cho rồi, ở cái thế gjan này chak cũng ko còn aj luyến tiếc 1 con người như H
.
H khóc nhưng rồi nghj lại khóc chỉ tốn nước mắt mà thôi.
H cất trong lòng rồi nó lại cứ âm ỉ âm ỉ cháy trong lòng mà ko làm đươcj `.
và cuối cùng H chj còn 1 cách là chja sẻ vs 1 người, và người đó đã tạo cho H 1 cảm giác yêu cuộc sống tha thiết ( trích "Xuân Diệu"), và làm cho H quý trọng cuộc sống hơn,cảm ơn người đó nhju`.
nhưng H vẫn có 1 vấn đề mà ko bjt fải chja sẻ vs aj, với con người nào, vì H ko bjt aj tốt vs mình,aj có thể là người cất giữ những tâm sự " vớ vẩn " của mình ===> chôn vùi
trong nước mắt.
còn nữa,hồi jờ bao nhju cái xuj lại đổ ập lên con người H cứ như ông trời ổng đang mún trừng phạt H vì đã làm saj một tội rất to lớn.hjc hjc,thiện tai. H bjt fải làm sao đây................